Alice ở xứ sở thần tiên


 

Nghệ thuật là một lĩnh vực có khả năng đi trước thời đại, vì vậy mà những tiểu thuyết, bộ phim, bài hát,… trong nghệ thuật thường đi trước thời đại một khoảng thời gian dài và xuất hiện thành một thực tại giữa đời thường. Có rất nhiều cách để giải thích cho hiện tượng này, thứ nhất là các tác giả sáng tác nghệ thuật thường có đầu óc bay bổng, phiêu lãng nên đã bắt sóng được nhánh thời gian nào đó ở tương lai và chép lại vào tác phẩm của mình. Cách giải thích thứ hai thì như ta thấy, ta tin vào cái gì thì nó sẽ thành hiện thực. Và những tác phẩm kinh điển thu hút một lượng khán giả khổng lồ thì đồng thời lượng niềm tin vào diễn biến của tác phẩm đó cũng vô cùng lớn khiến cho thực tại vũ trụ bị thay đổi theo niềm tin khổng lồ ấy. Tất nhiên thì tác phẩm cũng phải ở mức nào đó thì mới có một lượng khán giả đông đảo như thế, có thể là phù hợp với quy luật tự nhiên và đồng bộ được với những suy nghĩ trong tiềm thức của con người hoặc có những tình huống khơi gợi được những cảm xúc thầm kín bên trong khán giả khiến họ đồng cảm được với tác phẩm. Nói xơ xơ vậy để các bạn hiểu là nội dung các tác phẩm nghệ thuật kinh điển luôn có cái gì đó liên quan trực tiếp tới tương lai, và hôm nay tôi lấy một trong những tác phẩm đó để phân tích. Đó chính là tác phẩm Alice ở xứ sở Thần Tiên.

Nội dung tác phẩm :

Nghe chị đọc truyện, Alice cảm thấy thật mệt mỏi. Mới nhắm mắt lại, cô bé đã thấy một chú thỏ trắng hối hả chạy ngang qua vừa nhìn vào đồng hồ bỏ túi vừa lầm bầm một mình. Alice nghĩ bụng, thật là kì lạ – một chú thỏ nói chuyện với chiếc đồng hồ bỏ túi! Thế là cô bé chạy theo sau thỏ trắng vào trong cái hang thỏ bên dưới một gốc cây to. Và cô bé rơi xuống, dường như rơi xuống tận tâm Trái Đất vậy. Nhưng khi Alice rớt bịch xuống, Thỏ Trắng cũng vừa biến mất sau một cấnh cửa nhỏ xíu dẫn ra một vườn hoa tuyệt đẹp nhưng cô không thể nào chui lọt được. Alice uống nước trong cái chai “Uống tôi đi” trên bàn và người cô bé thu lại nhỏ xíu. Nhưng giờ cô lại quá nhỏ để với được cái chìa khoá trên bàn. Cô ăn cái bánh “Ăn tôi đi” và thầm nghĩ nếu nó làm cô nhỏ hơn, cô sẽ chui qua được cánh cửa, còn nếu ngược lại thì cô sẽ với được cái chìa khoá.

Miếng bánh là Alice cao đến nỗi đầu cô cụng phải trần nhà. Không biết phải làm thế nào, cô bật khóc. Nước mắt cô chảy thành suối. Thỏ trắng chạy tới, thấy cô hoảng quá, làm rớt lại đôi găng tay cùng cái quạt. Cô bé nhặt lên và quạt quạt thử và nhận ra mình đã trở lại như cũ. Alice bơi trong suối nước mắt và gặp một chú chuột cũng đang bơi. Dòng nước bắt đầu đầy thú vật và chim chóc bị lũ quét. Chúng phải bơi để sống sót. Khi nước đã rút đi, chú Thỏ Trắng quay trở lại ra lệnh cho Alice lấy cho chú đôi găng tay và chiếc quạt. Trong phòng, cô bé tìm thấy một cái chai và uống. Ngay lập tức cô lớn như thổi, căn phòng dường như không thể chứa nổi. Ai đó ném một nắm sỏi vào phòng, mấy viên sỏi biến luôn thành những chiếc kẹo rất ngon mắt. Alice ăn luôn và người bé dần thành tí hon.

Kế đến, Alice gặp một bác sâu bướm huênh hoang. Bác bảo rằng nếu cô bé muốn thay đổi vóc dáng cho thật to lớn thì hãy ăn cây nấm mà bác đang ngồi đây. Alice thử nếm một bên thân nấm và vọt cao hơn cả những ngọn cây khiến cho chim chóc hoảng sợ. Nhưng khi cô bé cắn bên kia một cái, ngay lập tức cô bé trở lại vóc dáng bình thường.

“Giờ thì mình sẽ đi đường nào đây?”, Alice tự hỏi. Mấy tấm biển chỉ đường chỉ loạn xạ các hướng nên chẳng giúp cô bé được gì cả.”Nếu muốn tìm Thỏ Trắng, hãy đi hỏi lão bán mũ điên” một con mèo lúc nào cũng nhăn nhở cười toét miệng trên một thân cây nói vọng xuống. “Ông ta sống ở dưới đó đó.” Alice tìm thấy người bán mũ điên và thỏ rừng đang dùng tiệc cùng bà quận chúa, còn có một con mèo có nụ cười nhăn nhở rất dễ sợ. Cô cũng tham dự một lúc. Đó là bữa tiệc nhàm chán nhất mà Alice đã tham dự. Cô đến một cánh cửa trên cây, bước vào và thấy mình trở lại con đường mình đã đi lúc đầu. Cô mở cửa, ăn nấm, và có thể vào khu vườn đẹp đẽ ngát hương.

Trong vườn, Alice thấy ba người làm vườn đang sơn màu đỏ lên bông hồng bạch vì hoàng hậu không thích hoa hồng bạch. Một bộ bài gồm vua, hoàng hậu và có cả Thỏ Trắng đi vào vườn. Alice thấy bà Hoàng hậu Q cơ bạo chúa và ông Hoàng K cơ. Trò croquet bắt đầu, với cầu là những con nhím sống và các lính hầu cúi khom lưng làm lưới, còn vợt là những con hồng hạc. Alice gặp lại chú mèo cười nhăn nhở, nhưng chỉ có đầu mà không có thân. Bà Hoàng Q cơ ra lệnh chặt đầu chú mèo dù đó là tất cả của nó. Alice gợi ý đi tìm bà quận chúa và Hoàng hậu ra lệnh bắt bà ta.

Alice chạy đi tìm cái vợt của mình là con hạc nhưng không thấy. Khi quay lại thì trong cung điện đang diễn ra một phiên toà. Tên quan hầu J cơ bị đem ra xét xử vì ăn cắp bánh của Hoàng hậu. Nhân chứng là 12 con vật, kể cả con thằn lằn Bill. Quan toà là ông Hoàng K cơ. Rất nhiều nhân chứng bị gọi ra, nhưng bọn khai lung tung. Alice trong lúc chứng kiến phiên toà điên rồ, vô tình nhấm nháp miếng nấm còn lại, bỗng người cô cao lên, đầu đụng phải mái điện. Bất ngờ lúc đó, nhà vua cho gọi Alice làm nhân chứng dù Alice không hề liên quan.

Theo luật cô bé quá cao để làm nhân chứng nên vua ra lệnh cho cô đi khỏi ngay lập tức. Alice cự nự rằng chỉ đi sau khi nghe tuyên án. Vua và hoàng hậu thi nhau phán những điều lố bịch, khiến Alice rất khinh bỉ. Hoàng hậu thét lũ quân hầu chặt đầu cô ngay lập tức, nhưng Alice kháng cự, gọi họ chỉ là một cỗ bài nhảm nhí, tức thì cả triều đình biến thành một bộ bài lao thẳng vào mặt Alice. Cô bé chợt tỉnh giấc, thấy chị đang ngồi bên cạnh. Thì ra, cuộc phiêu lưu kì lạ vừa qua chỉ là một giấc mơ đẹp.

Trên đây là câu chuyện Alice ở Xứ Sở Thần Tiên, một tác phẩm rất nổi tiếng trong khoảng thời gian 100 năm vừa qua. Đồng thời thì tác phẩm này có đối tượng khán giả đông đảo nhất là các em thiếu nhi. Vì vậy theo cách suy luận thứ hai của tôi ở trên nói về Nghệ Thuật và Tương Lai thì hạt mầm tâm thức về một Xứ Sở Thần Tiên đã được gieo vào các em thiếu nhi và giờ đã trưởng thành thành một phần quan trọng trong xã hội. Đây có thể là thời điểm thuận lợi nhất để Xứ Sở Thần Tiên hiển lộ ra ngoài thực tại để phù hợp với những lời tiên tri như Nước Thiên Đàng, Cõi Cực Lạc , Thời Đại Hoàng Kim… đã được tiên tri trong các tôn giáo từ hàng ngàn năm nay.

Chúng ta hãy cùng chung tay góp sức để ý tưởng này trở thành một thực tại cho cả nhân loại !!!


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *